Truyện Ngắn

Mây Theo Gió Về
Submitted by Thu Nga Do on Mon, 09/07/2009 - 22:01.(Tiếp theo)
Chương 31
Thu Nga
Từ bữa vào thăm ông Tâm một cách vội vàng trong nhà thương tới nay, bà Mai đã quyết định cắt đứt tình cảm với ông Ngô. Gương mặt xương xương, tái xanh của ông Tâm lúc nào cũng hiện ra trước mặt bà Mai. Bà đau xót nhớ tới gương mặt chữ điền rắn rỏi, khỏe mạnh của chàng trung úy hào hoa thuở xưa. Bộ quần áo tréllis, giày bốt đờ sô nhuộm màu bụi đất nhưng tác phong nhà binh mẫu mực. Tâm hay cài chiếc mũ vào dưới cái cầu vai. Mái tóc Tâm thật dày, thật đen. Ðôi mắt đầy nét cương nghị nhưng đa tình. Bây giờ ông Tâm nằm đó với mái tóc đã bị cắt, xén lởm chởm. Mắt nhắm nghiền, hơi thở phập phồng, giữa sự sống và sự chết
Mây Theo Gió Về
Submitted by Thu Nga Do on Fri, 08/28/2009 - 22:50.(Tiếp theo)
Thu Nga
Chương 30
Ở cuối hành lang bệnh viện đã xuất hiện bóng Tình và Minh. Minh ngoái cổ nhìn lại để tìm cái bóng người hối hả mới mất hút thật nhanh, chàng thắc mắc:
-- Hình như có người mới đi ra từ phòng của ba em ạ!
Tình cũng quay lại:
-- Vậy à? Em cũng thấy. Chắc bác sĩ hay y tá gì chăng? Ði nhanh vào xem ba ra sao rồi?!
Bước chân hai người vội vã hơn. Tình nói:
-- Không biết má, Thuần và Thảo còn trong đó hay không? Hình như má có nói hôm nay má không chờ mình, má về với thằng Thuần.
-- Ðáng lẽ lúc nào cũng phải có một người ở đây, lỡ ba cần gì thì sao?
Thư Viết Từ Ðường Heatherglen
Submitted by Thu Nga Do on Wed, 08/26/2009 - 22:33. 1.
Tôi không nhớ những chiếc xe ngựa đã thôi không còn có mặt trên đường phố thơ ấu của tôi từ bao giờ.
Khi tôi vào tiểu học, bắt đầu đã có vài chiếc xe lam chở khách chạy qua chợ mỗi ngày cùng với những bụm khói cuống quít đàng sau ống bô, trong khi những con ngựa già nua ôm nỗi đau lớn dần theo biển cả. Tôi vào đời không nghe khôn lớn bay cao cùng cánh diều. Nhưng tôi từng khóc ngất một vòng xe bỏ quên tôi một mình giữa phố. Từ bao giờ, chiếc xe ngựa như một mảnh trăng non vắt qua thời thơ ấu. Người ta thay thế nó mà không từng nặng trĩu trong lòng. Như thay thế một chiếc áo cũ.
Gọi Mưa Tháng 8
Submitted by Thu Nga Do on Sun, 08/23/2009 - 22:20.Thơ
Thu Nga
Gọi mưa về tình trong rất trong
Từng giọt rơi rơi ướt gót hồng
Bóng nắng nhạt nhòa pha lê vỡ vụn
Gọi mưa về tình trong rất trong
Tháng 8 trời không một gợn mây
Nên em gọi mưa cho tình đầy
Trời mưa tháng 8 như mật ngọt
Em gọi mưa rồi anh có hay
Em gọi tên anh trong tiếng mưa
Mà nghe tim vỡ tự ngàn xưa
Em đi tháng 8 trời nhỏ lệ
Tháng 8 buồn hiu ngọn cỏ đùa
»
- Login to post comments
Mây Theo Gió Về
Submitted by Thu Nga Do on Sat, 08/22/2009 - 23:11.(Tiếp theo)
Thu Nga
Chương 30
Bác sĩ bảo não của ông Tâm bị chấn động mạnh sau một cơn xúc động quá lớn, may là cơn tai biến mạch máu não này nhẹ, ông không chết, nhưng tâm thần ông bị khủng hoảng trầm trọng. Nếu không chữa trị đúng mức, có thể nguy hiểm tới tính mạng và bộ óc ông cũng có thể bị động trở lại. Bác sĩ giữ ông ở lại bệnh viện để điều trị. Còn bà Tâm, như có một phép lạ, bà bình phục nhanh chóng không ngờ. Bà tỉnh táo ngồi túc trực bên giường của ông Tâm cả ngày, đến đêm các con chở bà về. Tình, Thuần và Thảo sợ bà ngã bệnh,
Thương Nhớ Huế
Submitted by Thu Nga Do on Sat, 08/22/2009 - 23:03.Tho Yên Sơn
thì cứ hãy tưởng tiếc,
thì cứ hãy bâng khuâng;
cuộc đời là cuộc phù vân,
là cơn bão nổi vạn phần trầm luân
tui thương Huế, ngay từ khi mới lớn
tuổi học trò đầy ắp những mộng mơ
tuổi học trò đầy ắp những tình thơ
dấu trong vở, ngại ngần, còn nguyên vẹn
tui thương Huế từ bước đời luân lạc
khắp bốn vùng chiến thuật chuyển quân
cứ nhớ về là lòng dạ bâng khuâng
là ray rứt thương người em bé nhỏ
tui thương Huế từ sẩy đàn tan nghé
từ chia xa, từ ly biệt trùng trùng
em có còn ra đứng cạnh ven sông
viết trên lá thả theo dòng nước chậm
Huế của tôi ơi nhớ em nhiều lắm
biết bao giờ về lại bến sông xưa
đã xa lắm rồi một thuở đón đưa
khi hoa phượng tàn bên dòng sông vắng
thương nhớ Huế để nhiều đêm thức trắng
với tiếng thở dài cùng khói thuốc cay
một đời người tựa như áng mây bay
sẽ mờ khuất cuối trời xa bảng lảng
Năm Mù Sương, Tháng Mù Sương
Submitted by Thu Nga Do on Mon, 08/17/2009 - 21:42.
Phạm Ngũ Yên
1.
Lần đầu tiên tôi nhận ra chính mình trong lá thơ của Quỳnh viết. Những ngày đông đầy mưa, chỉ có tôi và nàng trong chiếc quán quen thuộc. Ngụm cà phê nóng làm nàng suýt xoa. Chiếc bàn mica mát lạnh hai chỗ ngồi và khung trời tạnh khô màu tro như được vẽ bằng mực tàu pha loảng.
Những lời trong thư của nàng mang một giá trị của một cời than còn nóng, thắp cháy những đoạn đường xưa