Truyện Ngắn


MỘT CÁI NHÌN KHÁCH QUAN

 
VỀ DVD “SỰ THẬT VỀ HỒ CHÍ MINH”
Sơn Tùng
 
Trước khi được xem “Sự Thật Về Hồ Chí Minh”, tôi đã đọc nhiều bài phê bình và chỉ trích, nghe nhiều tiếng khen và lời chê về DVD này.
 
Tôi đã phải xem lại lần thứ hai để được nhìn tường tận hơn, được nghe chính xác hơn trước khi có vài ý kiến.
 
Trước hết phải khen về phần kỹ thuật

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 29
Sau đám táng của Thương, nhà ông Tâm trở nên u buồn hơn bao giờ hết. Bà Tâm già và yếu hẳn đi. Mái tóc bà trắng hơn. Bà gầy còm một cách thảm hại. Bà hay lại trước bàn thờ của Thương, đứng đó, nhìn lên ảnh của con. Bà nhìn chăm chăm vào đôi mắt của bức ảnh. Bà thấy đôi mắt của Thương nhìn bà một cách buồn bã nhưng trìu mến. Bà khóc lặng lẽ. Bà tự hỏi nhiều lần, tại sao ông trời không bắt bà chết thế cho Thương? Con bà còn trẻ quá mà, tại sao nó chết mà bà lại còn sống để làm gì? Ðời bà dầu sao cũng đã hưởng đầy đủ rồi

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 28
Sau cả tháng trời, sức khỏe của Tình lần lần hồi phục. Tuy vậy, da Tình càng trắng xanh, những đường gân xanh nổi rõ ở hai màng tang của Tình. Ðôi lông mày như rậm thêm, mắt cũng sâu hơn. Công việc của Minh cũng chưa ngã ngũ ra sao cả. Minh lại đi đi về về không giờ giấc như xưa. Tuy mọi chuyện vẫn không khả quan hơn với gia đình ông Tâm nhưng những dấu hiệu đe doạ của bọn du đãng hình như cũng lần lần phai nhạt, ai cũng nghĩ chắc bọn thằng Mike dời đi xứ khác làm ăn rồi và cũng mừng cho Thảo, cho Minh.
Từ khi bị sẩy thai, Tình không thể làm việc nhiều hơn nữa. Nàng vẫn chạy qua, chạy lại thăm mẹ, nói chuyện phụ giúp chút đỉnh mà thôi. Thỉnh thoảng Thảo cũng đem Lan hoặc Yến lại thăm Tình.

Mùa Thu Trở Lại

 Tùy bút

 Thu Nga
 
Không gian tự nhiên yên lặng, mây bỗng dưng như xuống thấp, tia nắng mặt trời không còn gay gắt như mọi khi và tiếng ve sầu trên đầu cây mimosa vàng như tàn cây điệp cũng bặt tiếng … tôi chợt nhớ ra, mùa thu đang về.
 
Thảo nào trên đường phố xe cộ tấp nập trở lại, các ngã  tư gần trường lại có những người làm việc volunteer đứng dắt học sinh băng qua đường, mùa thu về thì mùa tựu trường cũng về theo.
 
Những chiếc quần short, những chiếc váy đầm ngắn

Bay Ði Những Cánh Diều

 Phạm Ngũ Yên

 
Ngày tôi rời Việt Nam, tôi gởi quá khứ tôi cho nàng giữ dùm. Quá khứ là những mảnh vụn của đời sống không có nhiều góc cạnh nhưng có khả năng làm rách nát một thanh xuân. Nhiều khi chúng ta cất nó trong một ngăn đời chật chội để yên tâm chạy về phía trước, nhiều khi không đúng như vậy. Như buổi chiều hôm nay lúc tôi nhìn xuống đôi mắt nhắm nghiền của Ngọc, tôi biết quá khứ đang trở về. Mưa đang rơi trên khung kính phi trường và mưa chia đều trên vai của hai chúng tôi.

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 27
Minh lặng người khi nghe bác sĩ nói Tình đã bị hư thai. Từ hôm đó đến nay, lúc nào nhớ đến đứa con không được sinh ra đời, Tình khóc nức nở, ai cũng lo ngại cho sức khoẻ của Tình. Minh nhìn hình dáng ốm yếu của vợ mà thương đứt ruột. Mặc dù trong sở cứ rục rịch, kháo nhau không biết bị layoff lúc nào, nhưng thấy sức khỏe của vợ và cảm thấy hối hận về những việc đã gây gổ với Tình, Minh cũng xin nghỉ một ngày ở nhà với Tình.
Minh pha một ly nước cam tươi, cầm theo một tờ giấy chùi miệng, đem đến bên giường cho Tình:
-- Em thấy trong người ra sao? Có đỡ tí nào không?
Tình ráng nở một nụ cười cho Minh yên lòng:
-- Dạ em đỡ nhiều lắm rồi anh. Chỉ hơi chóng mặt một tí thôi. Anh ăn gì chưa?
Nàng nói xong ráng ngồi dậy, đỡ ly nước trên tay Minh

Chiếc Lá Cuối Cùng

 

Phạm Văn Hòa

 

*

**

Here, just around the corner from the turn of the century, in Greenwich Village, we find two young struggling artists who've become the best of friends only to have one stricken with deadly Pneumonia. And she is convinced that when the last leaf falls from the ivy outside her window, that she will go too. "The lonesomest thing in all the world is a soul when it is making ready to go on it mysterous, far journey" (The last leaf - Author: O'Henry)

 

*

**

 

Anh mượn tựa chuyện ngắn của O'Henry để viết về những ngày tháng cuối cùng của em. Có gì đau lòng hơn khi biết mình một ngày nào đó sẽ vĩnh viễn ra đi