Truyện Ngắn


Mùa Hè Đỏ Lửa


Phan Nhật Nam

Mùa Hè, những cơn mưa bất chợt ùn ùn kéo đến, ào ạt chụp xuống núi rừng Kontum, Pleiku... Trời thoắt trở lại xanh, cao khi mưa dứt, nắng hanh vàng ấm trong không khí gây gây lạnh, những đồi cỏ xanh dọc Quốc Lộ 14 bắt đầu óng mượt, cánh cỏ non lớn dài phơi phới dưới sau trận mưa đầu mùa và thung lũng xa vàng rực hoa hướng dương. Không khí, gió, trời mây và cỏ cây thay đổi hẳn, mới mẻ toàn khối, toàn sắc, vùng cao nguyên lộng lẫy, triền miên với từng hạt nắng vàng ối tan vỡ trên đồng cỏ xôn xao gió thổi

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 26
 
Buổi chiều sau khi tiệm Nail đóng cửa, Thảo nói chuyện với bà Mai một lát rồi nói phải đi công chuyện nên không thể đi ăn tối với bà Mai và ông Ngô được. Bà Mai đoán Thảo lại muốn mình có thời giờ riêng với ông Ngô nên mới nói thế thôi. Bà mỉm cười tự nhủ, con bé này cũng thiệt thà, lần nào nó cũng lấy cùng lý do thì ai tin được nữa. Nhưng bà thấy dạo này Thảo bận rộn quá. Bà thấy quý cô bạn trẻ tuổi này lắm.

EM VỀ GIÔNG BÃO QUA VAI

 

Phạm Ngũ Yên
 
1.
 
Khi những hoa sứ vẫn nồng nàn đậu trên phố đêm đêm, thì tôi đã xa Vũng Tàu thật lâu. Mảnh trăng vỡ trên đầu ghi dấu một mùa trăng tháng giêng cũng xa rồi. Làm sao để thổi tắt ngọn lửa trong lòng cứ cháy miên man về một tình yêu đầu đời. Làm sao để cho lòng cố quên khi con tim vẫn còn muốn nhớ?
Một ngày nào tôi không còn nghĩ về nàng. Liệu có được hay không? Trái tim dù có khô như lá thu, nhưng nó vẫn nằm im trong lòng ngực. Nên khi tình yêu không còn đươm hoa, tôi vẫn không thể quên được nàng dễ dàng.

O Xương

Truyện ngắn

Thu Nga

   
Thật ra tôi phải gọi o Xương là chị mới đúng vì o là con bác họ của tôi, bác Giáo (Hồi xưa bác Giáo đi dạy học, nên người ta gọi bác là ông bà Giáo, tôi cũng không biết tên thật của bác là gì), nhưng ai cũng gọi chị là ‘’o Xương’’, ba mạ tôi cũng gọi như vậy nên tôi cũng bắt chước theo.
 
 O Xương lúc đó tuổi vào khoảng hai lăm, hai sáu. O có vóc dáng to lớn, xồ xề. Gương mặt o hình vuông hành bạnh. Cặp mắt lồi,

Chuyện Hai Bà Mẹ

Nguyễn Lý Tưởng



Tôi có hai bà mẹ: mẹ thứ nhất sinh ra tôi, cho tôi bú mớm, nuôi tôi khôn lớn. Mẹ thứ hai là mẹ vợ. Sau 1975, mẹ vợ nuôi mẹ ruột tôi mười năm, nuôi vợ con tôi và gửi quà cho tôi khi tôi còn ở trong nhà tù CS... Cả hai bà mẹ đã vĩnh viễn ra đi... Tôi không được tiễn đưa mẹ lần cuối... tôi không được đền ơn đáp nghĩa mẹ.

Cha mẹ tôi có 8 người con, 6 trai, 2 gái. Nhưng 5 người đã chết khi còn nhỏ. Mẹ tôi buồn phiền sinh bệnh nặng, nhiều lần phải đưa vào bệnh viện.Tôi là con út và là con cầu tự tại đền thờ Ðức Mẹ La Vang (Quảng Trị). Năm 1945, khi Việt Minh cướp chính quyền tại Hà Nội, lúc đó tôi chưa được 6 tuổi, cha tôi hoạt động đối lập với đảng Cộng Sản, nên bị chúng bắt giam. Dân làng tôi làm đơn kiện Việt Minh buộc chúng phải để cha tôi trở về với gia đình. Cha tôi tiếp tục hoạt động và bị bắt đày lên vùng núi Ba Tơ thuộc tỉnh Quảng Ngãi. Ở vùng nước độc, người bị đau nặng gần chết nên được cho về nhà. Sau khi hồi phục, cha tôi tiếp tục hoạt động cho Mặt Trận Quốc Dân Ðảng Việt Nam (kết hợp hai đảng Ðại Việt Quốc Dân Ðảng và Việt Nam Quốc Dân Ðảng...) Trước ngày toàn quốc kháng chiến 19/12/1946, cha tôi bị bắt lần thứ ba, bị đày ra Trại Ðưng, huyện Hương Khê, vùng núi Hà Tĩnh. Cha tôi chết trong tù CS. Anh tôi cũng theo chí hướng của cha, bị Việt Minh bắt hai lần, đem giam tại Trại Ðưng. Năm 1949, trốn về được, sau đó mấy tháng bị Việt Minh phục kích giết chết. Tất cả tài sản tiền bạc, nữ trang của gia đình tôi đều bị Cộng Sản cướp đoạt hết

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 25
Minh xoay xoay cái ly trên tay, hơi lạnh của ly bia thấm vào từng sớ thịt. Minh cầm lên nốc một hơi cuối cùng. Chàng lầm lũi đi ra, sau khi đến quầy tính tiền. Chiều nay cô Sương chủ quán sau khi tiếp Minh, đã về rồi. Như thường lệ, cô ta cũng rót một ly, ngồi bên cạnh Minh khơi chuyện cho chàng nói, phần đông là nàng nói móc vài câu để Minh nói chuyện. Cô này có vẻ rành tâm lý lắm

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 24
Không biết có phải vì tuổi của Thương kỵ tuổi của ông Tâm và Thuần hay không, mà mỗi lần hai cha con gặp nhau là có la rầy, hai anh em gần nhau là có cãi lộn. Bà Tâm can riết cũng muốn khùng luôn. Khi Thương bị ông Tâm la, bà hay đẩy Thương đi chỗ khác rồi tìm cách nói ngọt với ông để ông nín. Còn gặp lúc hai đứa con cãi nhau bà la không được, phát bịnh đi nằm thì hai anh em mới nhịn nhau, im đi. Rồi khi chỉ còn một đứa ở đó, bà hay khuyên nên nhường nhịn nhau