Truyện Ngắn

Truyện Phim Nếu Thu Này
Submitted by Thu Nga Do on Sat, 12/06/2008 - 22:56.Nếu Thu Này
Thu Nga
Mạ ơi!
Con nhận được thư chị Quyên hôm qua, chị kể cây hoa phù dung trồng ở chân mộ của mạ nay lớn và hoa nở rất nhiều. Con hình dung thấy được những bông hoa màu đỏ, giữa những ngôi mộ trắng, chắc đẹp lắm và điều này làm con tự nhiên ấm lòng đi. Con tưởng tượng mạ cũng mỉm cười nhìn những bông hoa đã làm cho mộ mạ đỡ quạnh hiu, buồn bã phải không mạ. Nhưng đọc tới cuối thơ, lòng con đau thắt lại, chị Quyên nói, con chó của anh Quang đã chết và cái chết của nó làm con bàng hoàng, thương xót...con thương con chó của anh Quang và ... con thương con chó của con...vì mạ ơi! con chó của con cũng vừa mới chết đêm kia! Con bước ra sân với lá thơ của chị trên tay, không biết mắt con mờ đi vì lệ hay vì sương đã bắt đầu rơi khi bóng chiều đang chụp xuống.
Cha Mẹ Cú Đẻ Con Tiên
Submitted by Thu Nga Do on Sat, 12/06/2008 - 23:01.
Cha Mẹ Cú đẻ con tiên
Thu Nga
Không biết người chồng đó tên thật là gì, hàng xóm chỉ kêu anh là Cụt vì anh cụt cả hai chân, còn người vợ được kêu là Ðào Bét vì hai con mắt chị bét chẹt (lúc ấy tôi cứ nghĩ chị tên Ðào nhưng sau nầy mới biết là không phải)
Anh Cụt, chị Ðào hình như đều là người Bình Ðịnh. Anh Cụt có gương mặt đen thui như bồ hóng, tóc tai bù xù, thỉnh thoảng mới được chị Ðào Bét mượn kéo cắt nham nham, nhở nhở chung quanh mặt và say gáy. Anh có đôi mắt sâu hoắm như hai lỗ giếng khô, cũng hơi ben bét. Tứ thời anh chị bận một bộ bà ba nâu. Hai chân anh nghe nói bị xe đụng và bị cưa đến đầu gối; vì thế, hai ống quần được cột túm lại ở chỗ đầu gối bị cưa. Anh Cụt di chuyển bằng cách lết, hai bàn tay được xỏ vào trong hai miếng cao su vỏ xe để chống xuống đất làm sức mạnh để di bàn tọa tiến hay lùi, đồng thời dưới đít anh cũng được mang một tấm ‘’cạc tông’’ dày để khỏi mòn quần.
Chị Ðào Bét có gương mặt hơi tròn, đôi lông mày rậm rạp nằm trên một đôi mắt bị bét- chắc là đã hết thuốc chữa. Cái mí dưới như bị kéo trệ xuống đỏ lòm, không ai muốn nhìn thẳng vào mắt chị cả. Tuy nhiên chị có nụ cười thật trẻ thơ, thật rạng rỡ. Chẳng buồn phiền, giận dỗi ai bao giờ. Mà làm gì chị dám buồn phiền và giận dỗi ai vì chị phải đi xin kiếm cơm ăn qua ngày, nếu không ai thuê chị làm việc lặt vặt như chùi nhà, giặt quần áo, quét chợ, quét sạp v...v...
Mua Xuân mây ngàn
Submitted by Thu Nga Do on Sat, 12/06/2008 - 23:05.
TÓM LƯỢC TRUYỆN DÀI - MÂY THEO GIÓ VỀ
Submitted by Thu Nga Do on Wed, 11/26/2008 - 09:26.Mây Theo Gió Về (tức vở kịch dài đời sống trên đất mỹ)
Ông Tâm một cựu đại úy trong QLVNCH, theo vận nước đen tối của lịch sử, sau 30-4-1975, CS cưỡng chiếm miền nam, sau khi bị CS giam cầm 7 năm trong trại tù. Ông đem một vợ và 4 người con sang tị nạn tại Hoa Kỳ theo chương trình HO.
Ông Tâm tính tình nóng nảy và vẫn sống theo nếp sống Việt Nam. Dầu ông thương vợ, thương con nhưng lúc nào ông cũng dấu những cảm xúc trong lòng không bộc lộ ra, nhất là với những đứa con, vì ông sợ chúng lờn mặt cũng như ông không muốn vợ con thấy ông cũng yếu đuối, nhiều tình cảm.
CHUYỆN CỦA HẮN
Submitted by Thu Nga Do on Wed, 11/26/2008 - 09:18.Có lẽ mẹ hắn sinh cái miệng hắn ra trước cái đầu nên hắn nói dóc quá cỡ thợ mộc. Nói dóc ‘’không có cầu chứng tại tòa’’, nói không có sách, mách không có chứng’’...tóm lại, nói dóc một cách vô liêm sỉ.
Cũng bởi nói dóc nên hắn mới té nợ tùm lum và cũng vì bệnh nói dóc mà không còn một người bạn thân thích nào dám làm bạn với hắn nữa. Chưa hết, rồi cũng vì nói dóc mà hắn bị đuổi sở làm luôn...Nhưng (chữ nhưng quái ác!) ta có câu ‘’cha mẹ sinh con, trời sinh tánh’’, ‘’đánh chết cái nết không chừa’’...ông Trời đã cho cái tính nói dóc gắn liền với cuộc đời hắn nên không cách nào mà hắn có thể từ bỏ căn bệnh độc hại đó được.
MÀU HOA TRONG KÝ ỨC
Submitted by Thu Nga Do on Fri, 11/21/2008 - 00:42.CẢM TƯỞNG VỀ TẬP TRUYỆN “MÂY THEO GIÓ VỀ”
Submitted by Nguyễn Bá Cẩn on Sun, 11/23/2008 - 22:32.Tôi được nhà văn Thu Nga trao cho bản thảo tập truyện dài “Mây Theo Gió Về” giữa lúc tôi phải bay từ tiểu bang này sang tiểu bang khác hồi đầu năm 2004 để thuyết trình đề tài “Giải Thể Cộng Sản Việt Nam” do lời mời của các cộng đồng và hội đoàn địa phương. Do đó có lúc tôi đọc quyển sách tại nhà, đôi khi đọc trên máy bay.