Truyện Ngắn


BL Bỏ Đảng Chưa Đủ

Bỏ Đảng Chưa Đủ Mặc cho Đảng sa sả “Còn Đảng Còn Mình” nhưng chỉ vài ngày sau khi giáo sư Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam lên án là ông đã bị “suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” khi xuất bản những cuốn sách có nội dung trái với quan điểm, đã có 20 người cũng tuyên bố “bỏ đảng” Những cuốn sách ông Chu Hảo đã xuất bản bị nhà cầm quyền cấm phát hành như "Đường về nô lệ" của F.A. Hayek họ kết án "đã thổi phồng các mặt hạn chế của chủ nghĩa xã hội", Cuốn "Karl Marx" của Peter Singer, họ nói là đã "nhận xét sai lầm về học thuật, phủ định những nội dung tư tưởng cốt lõi của chủ nghĩa Marx" v…v… đồng thời họ lên án ông là đã tham gia ký vào các thư ngỏ và có nhiều bài viết trên báo chí, trên mạng xã hội, trong đó có "Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992" cho rằng Đảng Cộng sản "dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm". Cái gọi là tội “suy thoái đạo đức” này cũng đã được Nguyễn Phú Trọng Lú gắn cho nhiều nhà trí thức và nhân sĩ , trong đó có nhiều đảng viên tiến bộ, đã ngây thơ, tin nghe theo lời vờ kêu gọi sửa đổi và sau khi họ hưởng ứng, đòi hủy bỏ Điều 4, thì bị Nguyễn Phú Trọng kết án “suy thoái tư tưởng, đạo đức”. Những kế hoạch lừa bịp để tóm cổ hết những người chống đối đã xảy ra ở Tàu trong chiến dịch “Trăm Hoa Đua Nở”. Đại diện Trung ương Đảng tuyên bố trước giới trí thức thủ đô đối với công tác văn nghệ và “trăm nhà đua tiếng” đối với công tác khoa học, và rằng chủ trương đó đã được Mao Trạch Đông tuyên bố tại hội nghị tối cao của Quốc Vụ viện. Thế nhưng những bông hoa hang hái tranh luận đã bị tóm, bị lên án là phần tử hữu khuynh chống Đảng chống chủ nghĩa xã hội. Tại Việt Nam đảng Cộng Sản cũng thi đua diệt mầm chống đối trong vụ án nhân văn giai phẩm nhằm tiêu diệt tận gốc mầm văn chương tinh hoa cuả dân tộc. "Giai Phẩm mùa Xuân”- do nhiều người nổi tiếng chủ trương như nhà thơ Hoàng Cầm, nhà thơ Lê Đạt, nhạc sĩ Văn Cao, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý v.. v... các bài nổi bật như bài thơ "Ông bình vôi" của Lê Đạt, bài thơ "Nhất định thắng" của Trần Dần. Ngoài ra còn tờ "Nhân Văn" do Phan Khôi là chủ nhiệm-Họ bị chụp mũ phản văn hoá, phi dân tộc, liếm cái váng cuả giai cấp tư sản, làm tay sai cho đế quốc tư bản, là việt gian bán nước, là gián điệp nhận nhiệm vụ cuả các tổ chức tình báo ngoại quốc, viết văn làm thơ mê hoặc, tuyên truyền chống đảng, chống nhân dân, nói xấu chế độ xã hội chủ nghiã ưu việt. Chuyện lừa gạt khác gần hơn là của cố tổng bí thư Cộng Sản Nguyễn Văn Linh. Ông ta tuyên bố cởi trói cho giới văn hóa văn nghệ, với những bài viết vào cuối tháng 5 năm 1997 ký tên NVL trên báo Nhân Dân, trong mục “Nói và Làm”, hô hào thay đổi đổi sự suy nghĩ, cách viết cho báo chí… ông ta làm cho người dân hy vọng hơn về quyền tự do phát biểu, quyền căn bản phát triển dân chủ và công bằng xã hội. Sau một thời gian ngắn bút hiệu NVL đã biến mất trên báo Nhân Dân và mọi tờ báo khác lại bắt đầu siết chặt sợi giây kiểm duyệt còn tệ hơn trước khi ông hô hào “cởi trói”. Nguyễn Văn Linh có công lớn cho Đảng, là giữ cho thành trì Cộng Sản không bị quét sạch bởi cơn bão Đông Âu, sau khi Liên Xô bị sụp đổ năm 1989, bằng cách tôn thờ Trung Cộng. Hắn ta đã tuyên bố “biế dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất Đảng”. Chưa biết đảng sẽ tồn tại bao lâu, nhưng chiến dịch bỏ đẳng đang xảy ra như vết dầu loang, nhưng thật ra hiện tượng bỏ đảng đã xảy ra khá lâu rồi-Chính Nguyễn Phú Trọng trước đây khi về thăm Hải Phòng tháng 11/2017 nói về tình trạng “chán đảng, khô đoàn, nhạt chính trị”, khi nói về việc thúc đẩy công tác xây dựng Đảng, xây dựng hệ thống chính trị. Tuy biết thực tế “Đảng” đang đi vào cõi diệt vong, nhưng chúng vẫn ôm chân “Đảng” trong tuyệt vọng và phải hô hào “Còn Đảng Còn Mình”- Nguyễn Phú Trọng đã rập khuôn của Nguyễn Văn Linh “không chấp nhận đa nguyên, đa đảng”. Muốn có đa nguyên đa đảng, được có quyền tự do ngôn luận thì phải dẹp bỏ cái đảng Cộng Sản độc nhất đang cai trị đất nước Việt Nam. Những thành phần “Bỏ Đảng”, nói chưa đủ mà cần phải có hành động vì còn Đảng thì sẽ không còn Việt Nam Thu Nga

BL Văn Hóa Ngọng

Mỗi xứ sở trên thế giới đều có một nền văn hóa đặc biệt. Danh từ “văn hóa” truyền thống là bản sắc riêng của dân tộc, là di sản giá trị về tín ngưỡng, phong tục tập quán, ngôn ngữ… lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và mỗi cá nhân trong xã hội đó đều góp phần vào việc bảo vệ nền văn hóa truyền thống của dân tộc mình. Người Việt Nam cũng vốn tự hào có 4 ngàn năm văn hiến, với những tập tục lễ nghi, lấy nhân, lễ, nghĩa, trí, tín làm đầu, và luôn luôn muốn phát huy nền văn hóa cho đời con cháu. Thế nhưng sau khi Việt Cộng từ phương bắc cưỡng chiếm miền nam, những tập tục truyền thống tốt đẹp đã bị lần lần xóa sạch và thay vào đó là những thứ xấu xa, tồi tệ mà đã bị cưỡng ép gọi là “văn hóa” Ngay từ khi Hồ Chí Minh cướp chính quyền từ năm 1945, đảng Cộng Sản đã muốn biến văn hóa của nước nhà trở thành một văn hóa lai căng, bằng cách bắt buộc mọi tầng lớp dân chúng phải học tập dưới mọi hình thức để thấm nhuần tư tưởng Mác-Lê Nin. Nền giáo dục xuống dốc, đạo đức suy đồi. Các loại văn hóa đi ngược lại văn minh nhân loại lại được phát huy như văn hóa ăn thịt chó, văn hóa chọi trâu, văn hóa chém lợn. Khi người ta than phiền nạn cướp giật, ẩu đả xảy ra ở đền Thánh Gióng- thì ông phó trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy Hà Nội cho rằng “Đây là cướp có văn hóa, cướp trong tục lệ”. Tệ hại hơn hết là nền giáo dục, tại nhà trường, nơi đào tạo cho các mầm non đất nước, rường cột của quốc gia, mà những sách vở, vừa nhồi sọ, đầy dẫy lỗi chánh tả, sai văn phạm, tối nghĩa, cách đánh vần ngọng nghịu - càng ngày càng tồi tệ. Đến độ, trong phiên thảo luận về sửa đổi Luật Giáo dục ngày 8/11 năm nay, chính một đại biểu Quốc hội, Trương Trọng Nghĩa, phải công nhận rằng tình trạng nói ngọng đang làm ảnh hưởng đến uy tín của ngành giáo dục- Ông này nói rõ ràng “bây giờ có những người lớn, thậm chí bằng cấp cao , mà vẫn viết sai chính tả. Viết sai là do nói ngọng mà viết sai. Điển hình là kẻ đứng đầu bộ giáo dục Phùng Xuân Nhạ, được người dân mệnh danh “tư lệnh nói ngọng”. Biệt danh “Tư Lệnh Nói Ngọng “ thật không ngoa. Hãy xem một trong số những đoạn video lan truyền trên mạng xã hội ghi lại phần trả lời của ông, khi bị đại biểu quốc hội chất vấn về vụ 24 cô giáo bị cán bộ đưa đi “tiếp khách”- ông Nhạ nói:“Cán bộ địa phương cũng nà vì vui vẻ thôi, nhưng đôi khi nàm ảnh hưởng đến uy tín của nhà giáo. Cho nên đây nà một hoạt động rất nà đáng tiếc…” Trong khi những lời tố cáo lên án bộ trưởng bộ giáo dục vừa ngọng, vừa vô đạo đức không xứng đáng với chức vụ thì chế độ ưu việt này lại sản xuất ra hai tiến sĩ ngu ngữ Bùi Hiền và Hồ Ngọc Đại. Tên Bùi Hiền được tặng thưởng Huân chương Chống Mỹ cứu nước hạng II, huy chương “Cán bộ ưu tú ngành xuất bản Liên Xô”. Bùi Hiền đã đề nghị cải tiến chữ viết và cách đánh vần tiếng Việt theo kiểu mới lạ và phát âm tiếng Việt cho giống tiếng của Tàu. Còn Hồ Ngọc Đại là con rể của cố, cựu tổng bí thư Việt Cộng, Lê Duẩn. Hồ Ngọc Đại cũng được đưa sang Liên Xô học. Hồ Ngọc Đại đòi áp dụng cách học tiếng Việt thông qua các hình tròn, vuông, tam giác. Khi bị phản đối, hắn tuyên bố “Phụ huynh không được can thiệp vào việc học của con” và rằng “Giáo dục hiện đại không noi gương ai cả”. cách dạy của hắn đầu tiên được đề ra với sách giáo khoa: “Tháp Mười đẹp nhất bông sen, Việt Nam đẹp nhất có tên bác Hồ”. Trong mùa lễ Tạ Ơn, chúng ta nhớ ơn tiền nhân đã có công dựng nước, giữ nước, nhớ ơn Quân đội Việt Nam Cộng Hòa đã chiến đấu anh dung giữ vững miền Nam Việt Nam suốt gần một phần tư thế kỷ. Nay đảng Việt Cộng âm mưu bán nước, âm mưu tiêu diệt nền văn hóa truyền thống nước nhà. Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Việt Nam triệt để tuân theo đường lối của Mao Trạch Đông và đảng Cộng Sản Tàu. Trung Cộng không cần đem quân sang xâm lấn nước ta như thời xa xưa, vì Việt Cộng đã ngang nhiên bán nước từ lâu, phần còn lại, đã có những tên đặc công văn hóa Bùi Hiền, Hồ Ngọc Đại thi hành, dưới sự lãnh đạo của những tên Tô Định ngọng khác như Nguyễn Xuân Phúc, Phùng Xuân Nhạ- là tiêu diệt nền văn hóa truyền thống của Việt Nam do cha, ông để lại như chúng đã làm với dân tộc Tây Tạng! Thế là xong! Thu Nga

BL Đều Khổ Cả

Trong khi các nước trên thế giới rộn ràng để chào đón những ngày lễ cuối năm, thì tại Việt Nam tai nạn tiếp tục đổ xuống đầu người dân vô tội-lớp thì thiên tai, lớp thì nhân tai, khổ sở không làm sao kể xiết. Tin tức ngày 18 tháng 11 cho biết một vụ sạt lở đất, do nước lũ tràn xuống quá nhiều , ở Khánh Hoà, làm khoảng gần 20 người chết và vài người mất tích. Người dân cho biết “Đây là khu vực gần chân núi, nơi dân tự xây nhà tạm, để sống qua ngày sau khi đã bị nhà cầm quyền cướp đoạt trong chiến dịch “giải phóng mặt bằng” để mở rộng đường, hoặc các dự án “phát triển đô thị. Dĩ nhiên những căn nhà tạm bợ này được xây dựng không có giấy phép của nhà cầm quyền, nên người dân tự biết là ”phải tự lo trước, chính quyền thì chậm lắm, chỉ có các nhà thiện nguyện vận động hỗ trợ, chứ không trông chờ vào nhà nước được, đặc biệt là trong trường hợp này.” Chiến dịch “quy hoạch và phát triển đô thị” là cách để nhà cầm quyền sang đoạt, cướp giật trắng trợn, khắp đất nước VN. Như “Khu Đô thị mới Thủ Thiêm” nhà cầm quyền đã thực hiện xong khoảng 99% họ tự ý bứng người dân ra khỏi nơi chôn nhau, cắt rốn, nơi mà người dân đã đổ máu và nước mắt mới có một căn nhà, một mảnh vườn, những nơi thờ tự chùa, nhà thờ, đình đền, tịnh xá ...nay bị cướp hết. Số tiền gọi là bồi thường thì rẻ mạt, chừng 5% rồi bán lại cho những công ty thầu của ngoại quốc gấp 20 lần. Kể cả nhà đất của đảng viên , thương binh; là những người hy sinh xương máu, giúp họ xâm chiếm miền nam Việt Nam Cộng Hòa để bọn lãnh đạo có chiếc ghế ngày hôm nay. Trên đồng bằng thì cướp đất, cướp nhà, trên rừng thì chúng thì ăn cắp tài nguyên quốc gia. Họ cho các công ty, tư nhân khai thác gỗ bất hợp pháp-chặt hết những loại cây cổ thụ hiếm quý- không những chỉ để làm bàn ghế, đồ đạc trong nhà, mà còn dùng các loại gỗ quý nhất để xây cả một căn biệt thự, từ sàn nhà, trần nhà. Ví dụ như nhà của chi cục trưởng cục Kiểm Lâm, Quảng Trị, tên Kh0ổng Trung - Theo giá phỏng định thị trường thì chỉ riêng 32 cột gỗ cũng hơn 1 tỷ đồng. Gỗ quý dùng cho toàn căn nhà ông cục trưởng kiểm lâm chỉ là một ví dụ trong muôn một. Hầu như tất cả nhà cửa, đồ đạc của những triệu phú, cán bộ cao cấp của đảng đều dùng toàn gỗ quý chạm trõ tinh vi, sơn son thếp vàng, cẩn xà cừ lộng lẫy còn hơn hoàng cung vua chúa hay toà Bạch Ốc, như dinh thự của Nông Đức Mạnh cựu tổng bí thư Việt Cộng. Ghế ngồi làm bằng gỗ quý có chạm trổ đàu rồng như ngai vàng. Nông Đức Mạnh đã cầm quyền đất nước 10 năm, ông ta là người đã phát động chương trình học tập và làm theo đạo đức Hồ Chí Minh là sống giản dị! Định nghĩa “sống giản dị” của bọn tư bản Đỏ Cộng Sản là không cần làm việc, chỉ cần ăn cướp là sống vương giả. Mặc cho việc khai thác lâm sản, khoáng sản, lấn chiếm lòng suối, hồ, lấp đầm, san đìa, để xây dựng sân golf, building, công viên, bi ệt thư, đường xá… đã chặn đường thoát của nước mưa, tạo nên nứt núi, lở đất, Còn xây đập thì vượt quy tắc ấn định an toàn, đập không đủ sức chứa, khi quá sức chứa thì họ tự ý xả đập, nước ồ ạt tràn xuống đồng bằng làm trôi hoa màu, gia súc và trôi cả người, thì các tên lãnh đạo tuyên bố “làm đúng quy trình”. Cũng Dễ hiểu thôi! nước mưa không còn cây rừng cản trở, tự do chảy xiết, đổ xuống vùng thấp làm sập nhà dân, làm chết dân- chứ đâu có làm sập cung điện nguy nga của bọn lãnh đạo, nên chúng cũng đâu có bị nước lũ cuốn trôi đâu mà lo! Trong bài thơ “Cây Thông” của Nguyễn Công Trứ có hai câu than thân trách phận “Kiếp sau xin chớ làm người, làm cây thông đứng giữa trời mà reo”. Làm người đã khổ mà làm người dưới chế độ Cộng Sản còn khổ hơn, cây cối trên rừng cũng bị đốn chặt hết cũng không có cơ hội reo vui và cá dưới ao hồ, biển cả, thân phận cũng không hơn gì! Thiên tai đã khổ mà nhân tai do đảng CS gây ra hàng ngày còn khủng khiếp gấp bội! Nhân Lễ Tạ Ơn nguyên thủy của những người sống sót trên chiếc tàu May Flower, tạ ơn thượng đế đã giúp họ có mùa màng tươi tốt, có sự hiện diện của 91 thổ dân da đỏ, những người đã giúp họ sống sót trong năm đầu vì đã cung cấp lương thực và dạy họ trồng bắp và săn thú rừng. Là dân Việt nhân mùa Tạ Ơn, chúng ta cảm ơn nước Mỹ đã giang tay cưu mang người Việt tị nạn Cộng Sản trên những chiếc thuyền nhỏ bé vượt đại dương tìm tự do và hướng về đất nước tạ ơn tiền nhân, các vị anh hùng dân tộ đã có công dựng nước, giữ nước và cầu xin ơn trên phù hộ để Việt Nam sẽ có một ngày tươi sáng để có những buổi lễ tạ ơn như lễ Tạ Ơn của Hoa Kỳ Thu NGa

Bình luận: Văn Hóa Ngọng

 
Mỗi xứ sở trên thế giới đều có một nền văn hóa đặc biệt. Danh từ “văn hóa” truyền thống là bản sắc riêng của dân tộc, là di sản giá trị về tín ngưỡng, phong tục tập quán, ngôn ngữ… lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác và mỗi cá nhân trong xã hội đó đều góp phần vào việc bảo vệ nền văn hóa truyền thống của dân tộc mình.
Người Việt Nam cũng vốn tự hào có 4 ngàn năm văn hiến, với những tập tục lễ nghi, lấy nhân, lễ, nghĩa, trí, tín làm đầu, và luôn luôn muốn phát huy nền văn hóa cho đời con cháu. Thế nhưng sau khi Việt Cộng từ phương bắc cưỡng chiếm miền nam, những tập tục truyền thống tốt đẹp đã bị lần lần xóa sạch và thay vào đó là những thứ xấu xa, tồi tệ mà đã bị cưỡng

Bình luận: Xin Chào Thua

 
Có lẽ trong lịch sử bầu cử giữa kỳ của nước Mỹ, ngày 6 tháng 11 năm nay đánh dấu một sự căng thẳng, hồi hộp chưa từng xảy trước đây. Bầu cử giữa kỳ tại Mỹ là một cách bỏ phiếu tín nhiệm tổng thống sau hai năm cầm quyền. Có nghĩa mỗi hai năm một lần cử tri Mỹ bầu lại toàn thể 435 dân biểu Hạ viện và 1/3 số nghị sỹ Thượng viện và cứ 4 năm lại bầu lại tổng thống.
Với cách chọn lựa dân cử qua  tranh luận một cách công khai, đảng viên bầu sơ bộ và sau đó cử tri chọn tổng thống vì thế các tổng thống được dân Mỹ chọn đều là những người thật xuất chúng được dân tín nhiệm bầu lên. Những người được dân bầu vào Quốc Hội cũng là những người tài năng để giúp cho Tổng Thống lèo lái con thuyền quốc gia.  
Nhờ cách thức sinh hoạt chính trị công bằng, dân chủ như thế nên nước Mỹ càng ngày càng mạnh lên dân Mỹ càng ngày càng giàu hơn. Kết quả lần chọn mặt gởi vàng này, cử tri đã cho thấy sức mạnh của lá phiếu, sức mạnh của dân. Không có sự kỳ thị về màu da, sắc tộc, tôn giáo giới tính, kể cả Thượng Viện lẫn Hạ Viên, Cộng Hòa và Dân Chủ.
Những điểm nổi bật trong cuộc bầu Quốc Hội năm nay là hơn 100 phụ nữ đắc cử vào Hạ Viện Hoa Kỳ đó là một kỷ lục. Bên cạnh đó là những người da màu cũng tạo cho lịch sử bầu cử Hoa Kỳ thêm sắc màu dân chủ-với những chức vụ từ trước

Bình luận Cách Mạng Giầy

Bình luận Cách Mạng Giầy Trong khi bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, phó bí thư thành ủy, kiêm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Sài Gòn, đang thơn thớt nói cười ra vẻ “lắng nghe ý kiến dân” trong cái gọi là “quy hoạch Thủ Thiêm”, thì một chiếc giày của một người dân- không còn đủ kiên nhẫn nghe lời xin lỗi của đám cầm quyền cướp đất này nữa- đã ném rất mạnh một chiếc giày, chỉ xém một chút là đúng ngay giữa gương mặt của bà ta. Chủ nhân chiếc giày là cô Nguyễn Thị Thùy Dương 28 tuổi, cư ngụ tại quận 2, Sài Gòn, đã phang thẳng chiếc giày về phía đoàn đại biểu Quốc hội , dưới sự chủ tọa của bí thư thành phố Sài gòn, Nguyễn Thiện Nhân. Ngưòi mà mới đây đã tuyên bố dự án xây nhà hát giao hưởng ở Thủ Thiêm không tốn tiền của dân mà do tiền bán đất từ trước. Câu hỏi được đặt ra đất của ai mà nhà nước Cộng Sảnh bán? Đó chính là đất của những người dân khốn khổ đã biểu tình, đã tự tử, đã đấm ngực khóc than đã 20 năm qua, mà nhà cầm quyền lì lợm chỉ đưa ra lời giải thích tráo trở và xin lỗi suông nên mới bị dân ném giầy vào mặt. Cô Nguyễn Thị Thùy Dương đã bị công an áp ra khỏi phòng họp, phải đóng tiền phạt 750.000 đồng vì tội “ném đồ vật vào người khác”. Cô nói “khi tôi phạm lỗi thì xin lỗi, hối lỗi và khắc phục hậu quả của người bị tổn hại”. Cô nói ““Cả nhà nuôi giấu cách mạng, nhưng cả nhà lại bị mất đất trong uất ức”. Việc những người đàn bà giúp cái gọi là “cách mạng” của bộ đội Cộng Sản nằm vùng-, để họ chiếm đoạt được miền Nam- được đảng khua chiêng, gõ trống ầm ĩ, gọi là ghi ơn công trạng bằng cách dựng một tượng đài vĩ đại, diện tích 15 ha và tốn khoảng 411 tỷ đồng ở núi Cấm, xã Tam Phú, biểu tượng cho gần 50 ngàn bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng của cả nước. Tượng này được lấy mẫu của bà Nguyễn Thị Thứ quê Điện Bàn, Quảng Nam. Bà ta có 11 người con và cháu là liệt sĩ. Những bà được tên gọi Mẹ Anh Hùng, trong khi được sống ấm no hưởng ơn mưa móc của chế độ nhân bản của Việt Nam Cộng Hòa, họ lại đâm sau lưng chiến sĩ, làm công việc giao liên, chỉ điểm, giúp cho Việt Cộng miền Bắc đánh phá làng xóm, giết lính Việt Nam Cộng Hòa miền Nam. Việc này đã được nhạc sĩ phản chiến Trịnh Công Sơn khen tặng rõ ràng trong bài hát “Huyền Thoại Mẹ”: “Đêm chong đèn ngồi nhớ lại. Từng câu chuyện ngày xưa. Mẹ về đứng dưới mưa. Che đàn con nằm ngủ. Canh từng bước chân thù. Mẹ ngồi dưới cơn mưa. Mẹ lội qua con suối, Dưới mưa bom không ngại. Mẹ nhẹ nhàng đưa lối, Tiễn con qua núi đồi. …Mẹ về đứng dưới mưa, Che tứng căn nhà nhỏ. Xóa sạch vết con về…”. Điều mỉa mai là các “bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng” được suy tôn, nay cũng đói khổ nghèo nàn, chỉ mong có tiền mua cơm gạo hơn là nhìn ngắm tượng vinh danh các bà. Có nhiều bà than không biết bao giờ mới thấy xác đứa con liệt sĩ của mình. Trong khi đó, vô số các bà này bị nhà cầm quyền phản bội, đoạt mất nhà, mất cửa chỉ có nước mang bằng khen bỏ vô lò để sưởi ấm vài giây, trong khi lang thang trên các ngã đường để biểu tình khiếu kiện năm này hết năm khác vẫn không có kết quả. Câu chuyện một “Mẹ Cách Mạng” nổi tiếng đã bị đảng Cộng Sản phản bội đem ra xử bắn là bà Nguyễn Thị Năm Cát Hanh Long. Bà ta là người từng đóng góp vàng bạc, gạo, nuôi dưỡng cả sư đoàn bộ đội, nuôi dưỡng tất cả Ban Thường Vụ nay là Bộ Chính Trị của Đảng Cộng Sản Việt Nam như Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Chí Thanh, Tôn Đức Thắng, Trường Chinh, Lê Đức Thọ v...v..; Khi Cuộc cải cách ruộng đất bắt đầu vào năm 1953, bà trở thành địa chủ đầu tiên bị đem ra đấu tố. Hồ Chí Minh đã viết bài Đia Chủ Ác Ghê kể tội bà. Sau đó Hồ Chí Minh đã quẹt vài giọt nước mắt cá sấu năm 1956 Những giọt nước mắt cá sấu của những tên cán bộ Cộng Sản nay vẫn tiếp tục như cái gọi là xin lỗi của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, người đã nói: “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hồng phúc cho dân tộc”, cùng ý với tên cựu tổng bí thư Nguyễn Văn Linh “dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất Đảng”. Châm ngôn của chúng là “Còn Đảng Còn Mình”. Nguyên tắc của chúng là củng cố đảng, củng cố quyền lực và túi tiền của chúng- người dân đừng mong gì có sự đền bù khi bị cướp sạch tất cả mọi thứ từ tinh thần tới vật chất gì từ chúng cả, chỉ trừ khi chúng bị đập tan. Người dân Việt Nam nếu muốn đập tan chúng -trong đó có những thành phần lúc trước “ăn cơm quốc gia, thờ ma Cộng Sản”- nay đã sáng mắt rồi, còn chờ gì mà không làm một cuộc cách mạng giầy- bằng cách cùng nhau ném hàng triệu chiếc giày dơ vào bộ mặt làm điếm nhục tổ tiên có tên đảng Cộng Sản Việt Nam! Thu Nga n/a

Binh luận: Bỏ Đảng Chưa Đủ

Bình luận Bỏ Đảng Chưa Đủ Mặc cho Đảng sa sả “Còn Đảng Còn Mình” nhưng chỉ vài ngày sau khi giáo sư Chu Hảo bị Ủy ban Kiểm tra Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam lên án là ông đã bị “suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” khi xuất bản những cuốn sách có nội dung trái với quan điểm, đã có 20 người cũng tuyên bố “bỏ đảng” Những cuốn sách ông Chu Hảo đã xuất bản bị nhà cầm quyền cấm phát hành như "Đường về nô lệ" của F.A. Hayek họ kết án "đã thổi phồng các mặt hạn chế của chủ nghĩa xã hội", Cuốn "Karl Marx" của Peter Singer, họ nói là đã "nhận xét sai lầm về học thuật, phủ định những nội dung tư tưởng cốt lõi của chủ nghĩa Marx" v…v… đồng thời họ lên án ông là đã tham gia ký vào các thư ngỏ và có nhiều bài viết trên báo chí, trên mạng xã hội, trong đó có "Kiến nghị về sửa đổi Hiến pháp 1992" cho rằng Đảng Cộng sản "dẫn dắt dân tộc đi theo đường lối sai lầm". Cái gọi là tội “suy thoái đạo đức” này cũng đã được Nguyễn Phú Trọng Lú gắn cho nhiều nhà trí thức và nhân sĩ , trong đó có nhiều đảng viên tiến bộ, đã ngây thơ, tin nghe theo lời vờ kêu gọi sửa đổi và sau khi họ hưởng ứng, đòi hủy bỏ Điều 4, thì bị Nguyễn Phú Trọng kết án “suy thoái tư tưởng, đạo đức”. Những kế hoạch lừa bịp để tóm cổ hết những người chống đối đã xảy ra ở Tàu trong chiến dịch “Trăm Hoa Đua Nở”. Đại diện Trung ương Đảng tuyên bố trước giới trí thức thủ đô đối với công tác văn nghệ và “trăm nhà đua tiếng” đối với công tác khoa học, và rằng chủ trương đó đã được Mao Trạch Đông tuyên bố tại hội nghị tối cao của Quốc Vụ viện. Thế nhưng những bông hoa hang hái tranh luận đã bị tóm, bị lên án là phần tử hữu khuynh chống Đảng chống chủ nghĩa xã hội. Tại Việt Nam đảng Cộng Sản cũng thi đua diệt mầm chống đối trong vụ án nhân văn giai phẩm nhằm tiêu diệt tận gốc mầm văn chương tinh hoa cuả dân tộc. "Giai Phẩm mùa Xuân”- do nhiều người nổi tiếng chủ trương như nhà thơ Hoàng Cầm, nhà thơ Lê Đạt, nhạc sĩ Văn Cao, nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý v.. v... các bài nổi bật như bài thơ "Ông bình vôi" của Lê Đạt, bài thơ "Nhất định thắng" của Trần Dần. Ngoài ra còn tờ "Nhân Văn" do Phan Khôi là chủ nhiệm-Họ bị chụp mũ phản văn hoá, phi dân tộc, liếm cái váng cuả giai cấp tư sản, làm tay sai cho đế quốc tư bản, là việt gian bán nước, là gián điệp nhận nhiệm vụ cuả các tổ chức tình báo ngoại quốc, viết văn làm thơ mê hoặc, tuyên truyền chống đảng, chống nhân dân, nói xấu chế độ xã hội chủ nghiã ưu việt. Chuyện lừa gạt khác gần hơn là của cố tổng bí thư Cộng Sản Nguyễn Văn Linh. Ông ta tuyên bố cởi trói cho giới văn hóa văn nghệ, với những bài viết vào cuối tháng 5 năm 1997 ký tên NVL trên báo Nhân Dân, trong mục “Nói và Làm”, hô hào thay đổi đổi sự suy nghĩ, cách viết cho báo chí… ông ta làm cho người dân hy vọng hơn về quyền tự do phát biểu, quyền căn bản phát triển dân chủ và công bằng xã hội. Sau một thời gian ngắn bút hiệu NVL đã biến mất trên báo Nhân Dân và mọi tờ báo khác lại bắt đầu siết chặt sợi giây kiểm duyệt còn tệ hơn trước khi ông hô hào “cởi trói”. Nguyễn Văn Linh có công lớn cho Đảng, là giữ cho thành trì Cộng Sản không bị quét sạch bởi cơn bão Đông Âu, sau khi Liên Xô bị sụp đổ năm 1989, bằng cách tôn thờ Trung Cộng. Hắn ta đã tuyên bố “biế dựa vào Trung Quốc sẽ mất nước, nhưng thà mất nước còn hơn mất Đảng”. Chưa biết đảng sẽ tồn tại bao lâu, nhưng chiến dịch bỏ đẳng đang xảy ra như vết dầu loang, nhưng thật ra hiện tượng bỏ đảng đã xảy ra khá lâu rồi-Chính Nguyễn Phú Trọng trước đây khi về thăm Hải Phòng tháng 11/2017 nói về tình trạng “chán đảng, khô đoàn, nhạt chính trị”, khi nói về việc thúc đẩy công tác xây dựng Đảng, xây dựng hệ thống chính trị. Tuy biết thực tế “Đảng” đang đi vào cõi diệt vong, nhưng chúng vẫn ôm chân “Đảng” trong tuyệt vọng và phải hô hào “Còn Đảng Còn Mình”- Nguyễn Phú Trọng đã rập khuôn của Nguyễn Văn Linh “không chấp nhận đa nguyên, đa đảng”. Muốn có đa nguyên đa đảng, được có quyền tự do ngôn luận thì phải dẹp bỏ cái đảng Cộng Sản độc nhất đang cai trị đất nước Việt Nam. Những thành phần “Bỏ Đảng”, nói chưa đủ mà cần phải có hành động vì còn Đảng thì sẽ không còn Việt Nam Thu Nga n/a