Truyện Ngắn


Thơ gởi mạ tháng 4 II

 

 
Thu Nga
 
Mạ,
 
Mới đó mà đã 35 năm trôi qua- từ ngày con bỏ nước, bỏ xóm làng, bỏ ba mạ, bỏ anh chị và các cháu lưu lạc xứ người! Ðứa con út của con ngày 30 tháng 4 mới có hơn hai tháng, giờ đây cháu đã 35. Thời giờ thấm thoát như thoi đưa, như bóng câu qua cửa sổ con của mạ chừ đã hai ba thứ tóc trên đầu mà mỗi lần nhớ mạ con lại rưng rức khóc như đứa trẻ lên 3!
 
Mạ ơi!

Huyền thoại về “Nàng Thơ T.T.Kh.” chỉ là giả tạo


QUỐC NAM



Nguyễn Thạch Kiên, thi nhân đấu tranh trong lãng mạn

Một buổi tối chớm đông, những sợi mưa tuyết giăng trắng khung trời Cao Nguyên Tình Xanh Washington, tôi lái xe từ đài phát thanh SRBS trở lại nhà. Tôi chợt nghe tiếng chị Nguyễn Thuý Phượng qua điện thoại "Bố tôi vừa mất sáng nay". Lập tức, nỗi buồn nghẹn lại trong tâm hồn tôi. Chị Phượng là trưởng nữ của nhà văn, nhà thơ, nhà báo lão thành Nguyễn Thạch Kiên. Hôm đó là ngày 13 tháng 12 năm 2008. Ông hưởng thọ 83 tuổi

Thư Viết Từ Đường Heatherglen 16

 
 
 
 
Phạm Ngũ Yên



1. Những cơn mưa đêm làm mượt mà thêm các bờ cỏ héo hắt mùa đông. Tháng ba tươi mát những đoạn đường và thùng thơ trước nhà cũng ríu rít tiếng chim.

Thơ Gởi Mạ

Thu Nga

Mạ ơi!

Người ta áo gấm về làng
Còn con khăn trắng lên đàng rời quê

Mạ,

Ðêm hôm qua con lại nằm mơ thấy mạ. Con mơ thấy con về thăm nhà, con gặp được cả ba cả mạ và anh Quang. Gia đình mình thật là vui. Mạ xới cơm cho con, ba gắp miếng cá đã lừa xương ra bỏ vô chén cơm cho con, còn anh Quang thì chạy ra đầu ngõ mua nước đá cho con uống vì con ăn cơm mà không uống nước đá thì ăn không ngon. Con chờ nước đá hoài mà không thấy anh mang về, ba sốt ruột nói:"cái thằng ni đi mua có một lon nước đá thôi mà răng hắn lâu về rứa hè?" Mạ cũng lóng ngóng nhìn ra ngõ, con thì mặt đã bí xị không chịu ăn nữa

Mây Theo Gió Về

(Tiếp theo)

Thu Nga

Chương 4
 
Mike một tay cầm một lon bia, tay kia cầm cái remote control TV đang ngồi xem trận đấu banh sôi nổi. Hắn mặc một bộ quần áo thun dài màu xám. Tàn thuốc lá vất bừa bãi. Áo quần dơ bỏ mỗi nơi một cái. Tay hắn đưa lon bia lên miệng nốc từng hơi. Nét mặt hắn có vẻ khoái trá khi chất men đi vào cổ họng. Thảo đang ngồi đối diện áo quần rộng thùng thình màu xanh lá cây, thỉnh thoảng lấy tay bụm miệng cố che một tiếng ụa đang chực chờ ùa ra. Mặt mũi Thảo xanh xao, tiều tụy, mắt có quầng thâm. Bỗng Thảo ụa một tiếng thật to, Mike đang coi trận đấu một cách chăm chú, bị phá đám vì tiếng ụa bất ngờ, quay lại cau có:

Con Quắn

 

Truyện ngắn
 
 
Thu Nga
 
Cậu Tín, người có họ xa với mạ tôi có con chó tên Quắn. Sỡ dĩ nó có cái tên ngộ nghĩnh này vì đuôi nó hay quắn tròn lại như đuôi con heo. Con quắn có màu đen tuyền. Nó được cậu tôi lượm về khi nó bị xe nhà binh cán què cẳng, nằm thẳng cẳng ngoài lộ khi cậu đi uống rượu về.
 
Cậu Tín kể, lúc ấy trời cũng đã nhá nhem, khi đi qua bờ ruộng, cậu nghe tiếng rên ư ử. Cậu hoảng hốt tưởng bị ma nhát, cậu dáo dác nhìn sau, nhìn trước, nhìn sang phải, và khi nhìn sang trái cậu thấy một đống màu đen đang nhúc nhích và rên ư ử. Khi biết đó là con chó bị thương, cậu tính bỏ đi, nhưng rồi lòng bác ái của cậu nổi dậy. Cậu thấy con chó tội nghiệp

Thơ Gởi Mạ Mùa Tháng Tư Ðen

 

Tuy Bút
 
Thu Nga
 
Mạ ơi!
 
Chiều hôm ni khi con thắp ba nén nhang trước bàn thờ có hình ba, hình mạ và hình anh Quang, lòng con chợt chùng xuống. Mắt con chợt mờ lệ, con nhận ra rằng, trên đời này con không còn ai là người thân thích ruột thịt nữa, ruột thịt ở đây theo tiếng Mỹ có nghĩa là ‘’sibling’’.