Mòn Mỏi

Printer-friendly versionPrinter-friendly version

 

Thơ
 
Thu Nga
 
 
Chim xa cành thương cây nhớ cội
(Con) xa mẹ hiền đoài đoạn từng cơn
Phương tây mây xám giăng nhiều quá
Dương mắt thấy chăng chỉ nỗi hờn
 
Mẹ già sương trắng pha mái tóc
Lưng còng tay yếu chậm bước chân
Chờ con thao thức bao canh vắng
Mắt cũng mờ dần theo tháng năm
 
Chữ hiếu chữ trung con đánh mất
Xa nhà mất nước chạnh lòng đau
Thềm xưa mỏi mắt chờ con mãi
Mẹ hỡi bao giờ thấy mặt nhau?!
 
Con đi mái tóc còn xanh thắm
Nay bụi thời gian nhuốm bạc rồi
Mà sông núi đó xa xôi quá
Con làm sao được hỡi mẹ ơi!?
 
Chiều chiều con ra đứng ngõ sau
Ngó về quê cũ dạ dâng sầu
Một phương gió lộng trời đông đó
Hỏi cánh nhạn kia bay về đâu?