Trang Thơ Xuân

Printer-friendly versionPrinter-friendly version
Phải về xây lại mùa xuân
 
Tôi   đã có những mùa xuân đằm thắm
Thuở thanh bình nào, có mẹ, có cha
Có em thơ, anh , chị dưới mái nhà
Rộn tiếng nô đùa, chan hòa hạnh phúc
 
Những mùa xuân đầy tự tình dân tộc
Từ lũy tre xanh, tới chốn thị thành
Kẹo mứt, dưa hành với bánh chưng xanh
Liễn đối ca dao trong nhà tới ngõ
 
Nhớ làm sao những mùa xuân ngày đó
Sân trường làng vang dậy tiếng reo vui
Của lũ học sinh nô nức tiếng cười
Tà áo trắng dệt biết bao mông ước
 
Tôi đã có những mùa xuân tươi mát
Tình yêu anh tiền tuyến gái hậu phương
Giây phút gặp nhau sau lúc tan trường
24  bốn giờ phép thời gian đuổi bắt
 
Tôi đã có những mùa xuân trong vắt
Cho tới khi lũ giặc chiếm miền nam
Cả triệu người dân bỏ xứ, bỏ làng
Vận nước tối đen theo giong đời lịch sử
 
Và từ đó mỗi mùa xuân viễn xứ
Hướng về quê hương nỗi nhớ mang mang
Làng cũ, trường xưa, cha mẹ anh em ?
Nơi xóm nhỏ bao người thân đã mất
 
Chỉ còn lại những mùa xuân u uất
Mất hết rồi cả hai chữ Tự Do
Đất nước thân yêu nhuộm bởi màu cờ
Như sắc máu trên đầu dân khốn khổ
 
Nhất định về xây mùa xuân đã đổ
Cho bao triệu người khắc khỏai chờ mong
Mang về quê hương ánh sáng huy hòang
Phá tan mây mù dựng lại ngọn cờ dân tộc
 
Nhật định  về xây mùa xuân trái lộc
Mẹ Việt Nam, xin hãy đợi chờ con!
 
Thu Nga
 
 
 
 
 

Xuân Trong Lòng Lữ Thứ

 

 

Trong lòng anh hôm nay

Một chút gì se sắt

Một chút gì đắng cay

Nghe nồng lên đôi mắt…

 

Nàng xuân đến làm chi

Ðể tim hồng ray rứt

Chất chồng thêm niên kỷ

Xót xa niềm vong quốc

 

Anh nhìn lên mái tóc

Soi gương ngắm lại thân

Nhờ ơn trên mưa móc

Ðầu bạc…trắng trắng dần

 

Anh chỉ ngoài năm mươi

Má hóp, răng chẳng còn

Bạn bè anh cứ ngỡ

Anh phải ngoài bảy mươi…

 

Anh buồn và anh khóc

Cho thế sự thăng trầm

Cho đời anh tang tóc

Ðể biển sầu anh mang

 

Còn đâu thuở huy hoàng

Oai hùng trong quân phục

Giờ bách bộ lang thang

Ðôi phen hờn tủi nhục !

 

Chán nản anh thở dài

Nằm gác tay lên trán

Số phận đã an bài

Nghĩ ra càng ngao ngán …

 

Nhưng anh có biết không

Ở trong anh còn có

Bát ngát những tấm lòng

Tình văn thơ gắn bó

 

Anh gửi gấm niềm đau

Hận sầu lên trang giấy

Lời thơ anh muôn vẻ

Xao xuyến cõi trời mây…

 

Có phải từ nỗi sầu

Ðọng trong trái tim hờn

Thân ly hương đất khách

Ðánh mất rồi non sông !

 

Anh nhìn xuân hờ hững

Xuân đến rồi xuân đi

Tuổi xuân anh đã hết

Xuân còn nghĩa lý gì ?

 

Cắn bút rưng rưng lệ

Anh gửi cả tâm tình

Trong hồn anh rực sáng

Như ánh hồng bình minh

 

Tôi thật tình quý anh

Bởi trong anh sẵn có

Một hồn thơ chân thành

Một mùa xuân mở ngỏ…

 

Bên vầng trăng mờ tỏ

Anh là một thi nhân

Bầu rượu, cà phê đắng

Với anh…là tình nhân

 

Kiếp phù sinh ngắn ngủi

Buồn làm chi hỡi anh

Cho hoa lòng héo úa

Dẫu biết đời mong manh…

 

nguyenphanngocan - 2010

 

 

 


 

n/a