Truyện Ngắn


Chuyện Bên lề Ðại Hội Khóa 18 CSVSQ/TVBQGVN, ngày 8,9 tháng 11 năm 2008 tại San Jose, CA

Thu Nga



Vào đầu tháng 11, khi không khí mùa thu bàng bạc khắp không gian, chúng tôi lại làm một chuyến viễn du, đến miền Bắc CA. Chúng tôi đây, 1 người là “Cùi” K18 Trường Võ Bị Quốc Gia VN và tôi, nói theo ngôn ngữ của gia đình Võ Bị, là “dâu Võ Bị”, để dự buổi đại hội K18 toàn thế giới được tổ chức 2 năm một lần.

Với thời gian như “bóng câu qua cửa sổ”, mái tóc của chàng sinh viên ngày xưa và người bạn đường của mình nay đã nhuốm màu sương gió. Những nét răn rỏi, của chàng trai- đã theo tiếng gọi non sông, xem mạng sống tựa lông hồng- và những nét trâm anh của một thời áo trắng mà một bài hát có câu “bàn tay thon ngón nhỏ, đan tay rắn sông hồ”, được thế vào là những nét nhăn ngang dọc- của cả chàng lẫn nàng- và cả 4 đôi tay nay cũng đều trở thành chai đá! Tuy nhiên trong tâm hồn của mọi người lúc nào cũng đầy ắp những kỷ niệm ngọc ngà của thời niên thiếu cũ. Và

Bên Lê` Đại Hội VBVNHN Kỳ 8

 Phạm Ngũ Yên


1.
Tôi đi qua bờ đường đang mùa đông. Những lá vàng của mùa thu còn nguyên chưa bị trôi giạt về một hướng nào đó. Nhìn qua, khung cảnh thật âu sầu. Nhưng trong lòng tôi niềm vui cứ ngập tràn vì biết em vừa trở về sau những năm dài biền biệt. Tôi biết có những đời lá phải lìa cành vì thời tiết đã làm cho chúng không còn mầm xanh từ một mùa xuân mênh mông, giống như những lời chia ly phải nói ra sau một lần hội ngộ. Những tình yêu cũng vậy. Chúng luôn quấn quýt bằng những môi hôn, nhưng đồng thời cũng đón nhận những tàn phai đậu xuống.

Thành phố tôi về hôm nay cùng những giao lộ trăn trở ngày đêm vì tiếng xe cộ ồn ào. Những con đường quen thuộc và góc phố quen thuộc nhìn xuống bộ hành với một lòng bao dung lướt thướt. Vì sương mù và giá rét đang ùa trên những bảng tên đường. Như Dairy Asford, như Willcrest dẫn đến nhà bạn bè tôi. Thành phố đó đang vừa đón nhận một tia nắng ấm làm cho những con chim từ phương xa bớt lạnh khi bay về tìm kiếm mùa xuân.

Tháng mười hai ở Việt Nam bây giờ đang có những cơn gió cuốn mình trong những chiếc áo rét,

Lỡ Chuyến đò

Thu Nga

Tin Thúy bị thương nặng đưa tới khi Văn đang sửa soạn đi ăn cơm trưa với mấy người bạn trong sở. Tiếng bà Marie lào xào, lùng bùng trong lỗ tai Văn:

— Your wifés got a big accident. She is in hospital now.
Giọng Văn lắp bắp:
— What? what?...hospital?
Văn run rẩy viết những giòng chữ nguệch ngoạc xuống tờ giấy nháp trước mặt. James vỗ nhẹ vào vai Văn sau khi Văn nhợt nhạt nhờ James nói lại với xếp mình cần về sớm:
— Calm down. I hope shéll be O.K.
Văn lí nhí nói gì không rõ và đi nhanh ra cửa.
Và như vậy là Thúy đã mê man suốt 2 tuần lễ rồi và vị bác sĩ đã buồn bã nói với Văn chỉ còn biết cầu nguyện mà thôi. Hôm nay Văn đã đi vô sở Thúy làm để nhận những vật dụng linh tinh của Thúy để lại, gồm có 2 thùng giấy. Thùng thứ nhất toàn là báo chí, hình ảnh của bạn bè, của bé Như trong lúc đi cắm trại,

Huê' Trong Tôi

 

Thu Nga
 
Mặc dù tôi không được lớn lên ở Huế, nhưng nhau và rốn của tôi đã được tự tay bà mụ chôn ở Hương Trà vì vậy nên xứ Huế vẫn là nơi cho tôi một sự thương yêu trìu mến nhiều nhất. Và tôi luôn tự hào mình là dân Huế chánh gốc. Có người Huế nào lại không tự hào và thương yêu nơi được mệnh danh là xứ thơ, xứ mộng? Và ai là ngườI Huế lại không thương bà mẹ Huế như tôi đang nhớ thương mạ của tôi đến quay quắt ruột gan!
 
Huếđã được không biết bao nhiêu văn thi sĩđã ca tụng đã dệt nên những áng thơ văn bất hủ, óng ả,

Nợ nần

Thu Nga

Thông thường người Việt ta khi sắp bước sang năm mới, hay ngồi  tính sổ để xem mình có mắc nợ ai thì lo trả kẻo ‘’dông’’ cả năm, và cũng phải nhớ kẻ nào còn nợ mình để đi đòi, nếu không thì ‘’tiền để lâu kít trâu hóa bùn’’. Tính tới, tính lui thì thấy cuộc đời cũng có mắc nợ mình nhưng mắc ít thôi, còm nợ của mình đối với đời thì lại quá nhiều, không biết chừng nào mới trả hết.

Trước tiên, khi ta mới mở mắt chào đời thì đã nợ cha, nợ mẹ. Công cha bao năm chưa trả, nghĩa mẹ chín tháng cưu mang, bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn...’’ hay ‘’công cha như núi thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra ‘. Công cha nghĩa mẹ dầu có đầu thai chín kiếp trả nợ cũng chưa hết, đừng nói chi là chỉ có đời này. Khi biết công ơn cha mẹ thì cha mẹ đâu còn ở trên đời mà trả. Mẹ sinh con ‘’mẹ tròn con vuông’’ thì mẹ tạ ơn trời phật và

Cát Bụi Mênh Mông

Thu Nga

Bà Ninh nhìn sâu vào mắt My My rồi hỏi:

--Con quyết định nhận đứa bé làm con nuôi rồi hả? Con không sợ rằng ‘’nuôi gà cỏ, trở mỏ về rừng sao?

My My cười mỉm::

--Con nhất định rồi. Con nghĩ câu ca dao này có thể không đúng với tất cả mọi trường hợp đâu bác...

Nàng suy nghĩ một giây rồi tiếp:

-- Con biết chắc,  nếu con thương nó như con ruột thì nó cũng sẽ thương con như mẹ ruột như...trường hợp của con vậy. Mẹ con đã thương con đến hơi thở cuối cùng, con cũng thương mẹ con với suốt cuộc đời con, dầu mẹ con không còn nữa.

Nếu Thu Này

 Thu Nga
 
Mạ ơi!
 
Con nhận được thư chị Quyên hôm qua, chị kể cây hoa phù dung trồng ở chân mộ của mạ nay lớn và hoa nở rất nhiều. Con hình dung thấy được những bông hoa màu đỏ, giữa những ngôi mộ trắng, chắc đẹp lắm và điều này làm con tự nhiên ấm lòng đi. Con tưởng tượng mạ cũng mỉm cười nhìn những bông hoa đã làm cho mộ mạ đỡ quạnh hiu, buồn bã phải không mạ. Nhưng đọc tới cuối thơ, lòng con đau thắt lại, chị Quyên nói, con chó của anh Quang đã chết và cái chết của nó làm con bàng hoàng, thương xót...con thương con chó của anh Quang và ... con thương con chó của con...vì mạ ơi! con chó của con cũng vừa mới chết đêm kia! Con bước ra sân với lá thơ của chị trên tay, không biết mắt con mờ đi vì lệ hay vì sương đã bắt đầu rơi khi bóng chiều đang chụp xuống.